Anh là người em yêu. Nhưng anh không yêu em. Lý do của anh làm em phải suy nghĩ và nghiệm ra được rằng anh không phải dành cho em. Anh người đầu tiên cho em biết cảm giác nhớ, mong, chờ đợi, và suy nghĩ. Nhưng cũng chính anh làm em thay đổi từ một đứa con gái đúng nghĩa thành một thằng con trai nữa vời. Bên cạnh anh em luôn là người "Bạn" theo đúng nghĩa một chữ " Bạn". Có bao giờ anh suy ngẫm lại và anh nhớ ra em là con gái. Bên cạnh anh em luôn là "chiếc bóng" đúng nghĩa của "chiếc bóng". Anh luôn nhắc đến cô ấy dù 2 người đã chia tay. Anh luôn cảm thấy hạnh phúc khi nhắc đến cô ấy. Anh bỏ em qua một bên và đôi khi xem em như không tồn tại mặc dù em ngồi ở đó lặng lẽ bên cạnh anh.
Em luôn là người lắng nghe, nhìn nhận, thấu hiểu tất cả những gì anh nói. Em luôn bên cạnh khi anh cần người chia sẽ tâm sự, tình cảm và những thắc mắc trong cuộc sống. Em luôn đứng lặng lẽ bên lề cuộc sống của anh. Em đã có lúc tự hỏi hạnh phúc của mình là gì? Và biết được đó là lúc cùng anh dạo bước. Đôi khi em suy ngẫm và tự hỏi nếu sau này anh " ra đi" em sẽ như thế nào, và anh cũng đã từng hỏi em như vậy em đã trả lời anh: " yêu anh rồi không bao giờ yêu người thứ 2 được như vậy" anh cười nụ cười không trọn vẹn. Lúc anh tuyệt vọng cần người bên cạnh anh gọi cho em. Nhưng lúc anh vui em nào có thấy bóng anh ở đâu.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ bảo em ngốc, sao lại yêu một người làm mình tổn thương nhiều lần. Có lẽ em ngốc thật đấy nhưng em vẫn chịu ngốc chỉ vì anh riêng anh mà thôi. Không được nhìn thấy anh, hay nghe giọng nói của anh có lẻ là một cực hình dành cho em. Lũ bạn thân hay mắng chúng ta Khùng, đơn giản vì em và anh hẹn nhau Cafe nhưng ngồi gần nhau chỉ để "nhìn và gây sự" hôm nay vẫn đi chơi với nhau dù hôm qua vừa gây gỗ. 2 đứa có tính cách gần như nhau nên hiểu nhau thế đó.
Anh bảo em đừng yêu anh nữa vi sau này sẽ thiệt thòi cho người yêu em. Từ khi biết yêu anh em khóc nhiều lắm khóc vì anh không hiểu tinh cảm của em, và còn nhìu nữa
Anh vẫn thế vô tư không suy nghĩ, em vẫn thế luôn bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Gượng cười khi anh ra đi
nước mắt em vẫn rơi rơi
bên anh không là em nữa
cuộc tình chỉ là phù du
tim nát hồn tan lòng rạng vỡ
giấc ngũ ngàn thu vắng anh rồi
Em luôn là người lắng nghe, nhìn nhận, thấu hiểu tất cả những gì anh nói. Em luôn bên cạnh khi anh cần người chia sẽ tâm sự, tình cảm và những thắc mắc trong cuộc sống. Em luôn đứng lặng lẽ bên lề cuộc sống của anh. Em đã có lúc tự hỏi hạnh phúc của mình là gì? Và biết được đó là lúc cùng anh dạo bước. Đôi khi em suy ngẫm và tự hỏi nếu sau này anh " ra đi" em sẽ như thế nào, và anh cũng đã từng hỏi em như vậy em đã trả lời anh: " yêu anh rồi không bao giờ yêu người thứ 2 được như vậy" anh cười nụ cười không trọn vẹn. Lúc anh tuyệt vọng cần người bên cạnh anh gọi cho em. Nhưng lúc anh vui em nào có thấy bóng anh ở đâu.
Có lẽ người ngoài nhìn vào sẽ bảo em ngốc, sao lại yêu một người làm mình tổn thương nhiều lần. Có lẽ em ngốc thật đấy nhưng em vẫn chịu ngốc chỉ vì anh riêng anh mà thôi. Không được nhìn thấy anh, hay nghe giọng nói của anh có lẻ là một cực hình dành cho em. Lũ bạn thân hay mắng chúng ta Khùng, đơn giản vì em và anh hẹn nhau Cafe nhưng ngồi gần nhau chỉ để "nhìn và gây sự" hôm nay vẫn đi chơi với nhau dù hôm qua vừa gây gỗ. 2 đứa có tính cách gần như nhau nên hiểu nhau thế đó.
Anh bảo em đừng yêu anh nữa vi sau này sẽ thiệt thòi cho người yêu em. Từ khi biết yêu anh em khóc nhiều lắm khóc vì anh không hiểu tinh cảm của em, và còn nhìu nữa
Anh vẫn thế vô tư không suy nghĩ, em vẫn thế luôn bên cạnh mọi lúc mọi nơi.
Gượng cười khi anh ra đi
nước mắt em vẫn rơi rơi
bên anh không là em nữa
cuộc tình chỉ là phù du
tim nát hồn tan lòng rạng vỡ
giấc ngũ ngàn thu vắng anh rồi